- Những bí quyết nào giúp ông thành công ở Việt Nam?
- Đầu tiên tôi tôn trọng văn hóa và phong tục của Việt Nam. Thứ hai là cách tôi tổ chức và phân hóa ban huấn luyện.
Việt Nam từng không có đội y tế, chuyên gia thể lực hay phân tích video. Những công việc đó rất quan trọng nhưng Việt Nam chưa có những chuyên gia như thế. Họ để HLV trưởng lo hết mọi việc. Đội bóng phải hội tụ nhiều chuyên gia ở từng khía cạnh mới phát huy được hết khả năng. Chúng tôi quyết định dùng những nhân sự cũ, vì thuê người mới sẽ tốn thêm chi phí lao động.
Sự nhất quán quan trọng với một đội bóng, vì khi những người mới đến, chúng tôi sẽ phải dạy họ lại từ đầu. Vì thế, tôi đã đưa bác sĩ Choi Ju-young đến Việt Nam và để ông ấy làm việc suốt bốn năm qua. Một khi đã có đủ chuyên gia ở từng khía cạnh, việc phân chia công việc sẽ dễ dàng hơn. Khi được coi như chuyên gia và làm đúng chuyên môn, họ sẽ ý thức tinh thần trách nhiệm cao hơn. Đội bóng chuẩn bị càng kỹ lưỡng, cơ hội thắng càng cao.
Bóng đá Việt Nam đang tạo ra một hệ thống, dù vẫn chưa hoàn hảo. Nhưng đội tuyển Việt Nam sẽ ngày càng mạnh lên nếu kinh tế phát triển, cũng như Hàn Quốc. Nhiệm vụ của tôi là phân hóa rạch ròi từng đội ngũ trên tuyển và để lại nó cho người kế nhiệm. Tôi không biết người kế nhiệm là ai, nhưng tôi sẽ cố gắng để lại đủ thông tin cần thiết cho người đó.
- Ông nói tôn trọng văn hóa và phong tục Việt Nam. Cụ thể ra sao?
- Khi được Guus Hiddink chọn làm trợ lý Hàn Quốc năm 2002, tôi đã nghĩ cần học hỏi kinh nghiệm cho trường hợp sau này tôi ra nước ngoài làm việc. Tôi nói với những HLV Việt Nam rằng: 'Không phải tôi, chính các anh mới là chủ nhân của bóng đá Việt Nam. Đừng ỷ lại tôi, mà hãy tự nghĩ và tìm ra giải pháp'.
Cơm và mì tôm là những thực phẩm truyền thống của Việt Nam. Nhưng cầu thủ bóng đá cần một chế độ dinh dưỡng giàu calo hơn. Thay vì nói cầu thủ 'đừng ăn mì nữa' lúc mới đến, tôi nhờ VFF hỗ trợ. Tôi nói họ cử chuyên gia dinh dưỡng đến để dạy cho cầu thủ. Các học trò tôi nói rằng lần đầu tiên họ được học những thứ như thế. Bây giờ, các cầu thủ luôn uống sữa trước và tự nguyện quan tâm đến dinh dưỡng cho bản thân hơn.
Một văn hóa khác của Việt Nam là ngủ trưa, mà ban đầu tôi không hiểu nổi. Nhưng theo kinh nghiệm của mình, tôi thấy một giấc ngủ ngắn sẽ hiệu quả khi trời nóng. Khi đó, các buổi tập sẽ chất lượng hơn. Giờ tôi cũng thường xuyên ngủ trưa. Làm theo văn hóa bản địa cũng là phương án hợp lý.
Hành động vẫn tốt hơn lời nói. Nếu không hòa nhập với đội bóng, tôi chẳng thể làm được gì. Thời gian đầu, người ta chuẩn bị đồ ăn Hàn Quốc cho tôi, và món Việt Nam cho các cầu thủ. Dĩ nhiên, tôi không chê gì thực phẩm Hàn Quốc. Nhưng tôi đề nghị họ cung cấp đồ ăn Việt Nam cho tôi, giống các cầu thủ. Họ không nhận ra điều đó, nhưng cầu thủ luôn nhìn vào HLV. Nếu tôi ăn đồ Hàn Quốc, sẽ có một rào cản tâm lý vô hình giữa thầy trò tôi, gây tiêu cực cho đội bóng. Giờ tôi ăn đồ Việt Nam vì tôi ghiền rồi.
Ý kiến ()